CEO XÂY DỰNG THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN , ẢNH HƯỞNG ĐẾN THƯƠNG HIỆU TỔ CHỨC

 CEO XÂY DỰNG THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN , ẢNH HƯỞNG ĐẾN THƯƠNG HIỆU TỔ CHỨC

Huyền Đức bấy giờ sợ Tháo nghi mình có mưu đồ gì, bèn làm một vườn rau ở sau nhà, ngày ngày vun xới, tưới tắm để làm cho Tháo khỏi ngờ.
Quan, Trương thấy vậy hỏi rằng:
- Anh không lưu tâm đến việc lớn thiên hạ, học làm chi cái việc của kẻ tiểu nhân này?
Huyền Đức nói:
- Hai em biết đâu ý anh!
Hai người từ đó không dám nói gì nữa.
Một hôm, Quan Vũ, Trương Phi cùng đi chơi vắng, Huyền Đức đang lom khom tưới rau, bỗng thấy Hứa Chử và Trương Liêu dẫn vài chục người vào vườn, nói rằng:
- Thừa tướng sai chúng tôi đến mời sứ quân đến ngay phủ.
Huyền Đức giật mình hỏi:
- Việc gì khẩn cấp thế, hai ông?
Hứa Chử thưa:
- Không rõ. Chúng tôi chỉ biết vâng lệnh đến mời.
Huyền Đức theo hai người vào phủ yết kiến Tháo, Tháo cười nói rằng:
- Huyền Đức độ này ở nhà làm một việc lớn lao đấy nhỉ!
Huyền Đức sợ tái mặt. Tháo cầm tay Huyền Đức dắt vào vườn sau nhà, nói rằng:
- Huyền Đức học làm vườn, chắc không phải là một việc dễ dàng?
Huyền Đức bấy giờ mới vững dạ, đáp rằng:
- Không có việc gì, làm để tiêu khiển đó thôi.
Tháo nói:
- Vừa rồi thấy trên cành mai đã có quả xanh, sực nhớ khi trước đi đánh Trương Tú, đi đường không có nước, tướng sĩ khát cào cuống họng. Bấy giờ ta nghĩ được một kế, cầm roi vờ trỏ nói rằng: Trước mặt có rừng mơ. Quân sĩ nghe thấy nói đến mơ, ai cũng ứa nước dãi, đỡ được khát nước. Nay có mơ thật, nên hái xuống mà thưởng. Vả lại rượu nấu vừa chín, cho nên mời sứ quân đến tiểu đình uống rượu.
Huyền Đức bấy giờ trấn tĩnh lại được, theo đến tiểu đình, đã thấy bày mâm bát, giữa bàn bày một đĩa mơ xanh, một bình rượu nóng.
Hai người ngồi đối diện, ăn uống vui vẻ. Lúc rượu ngà ngà say, chợt thấy mây đen mù mịt, cơn mưa to sắp đến.
Quân hầu trỏ lên trời, bẩm:
- Có vòi rồng lấy nước.
Tháo và Huyền Đức cùng dựa vào lan can ngắm xem, Tháo hỏi:
- Sứ quân có biết rồng nó biến hoá thế nào không?
Huyền Đức nói:
- Tôi chưa được tường.
Tháo nói:
- Rồng thì lúc to, lúc nhỏ, lúc bay, lúc nấp. Lúc to thì nổi mây phun mù; lúc nhỏ thì thu hình ẩn bóng; khi bay ra thì liệng trong trời đất; khi ẩn thì núp ở dưới sóng. Nay đang mùa xuân, rồng gặp thời biến hoá, cũng như người ta lúc đắc chí, tung hoành trong bốn bể. Rồng ví như anh hùng trong đời. Huyền Đức lâu nay đã đi khắp bốn phương, bao nhiêu anh hùng đời nay, hẳn đã biết cả, xin thử nói cho nghe.
Huyền Đức thưa:
- Bị này người trần mắt thịt, biết đâu được anh hùng.
Tháo nói:
- Huyền Đức không nên nhún mình quá!
Huyền Đức nói:
- Bị này được nhờ ơn Thừa tướng làm quan trong triều, anh hùng trong thiên hạ thực không được biết.
Tháo nói:
- Đã đành không biết mặt nhưng cũng có nghe tiếng chứ?
Huyền Đức nói:
- Viên Thuật ở Hoài Nam, binh lương nhiều, có thể cho là anh hùng được chăng?
Tháo cười nói:
- Xương khô trong mả, chỉ nay mai là ta bắt được!
Huyền Đức lại nói:
- Anh Viên Thuật là Viên Thiệu ở Hà Bắc, bốn đời làm tam công, có nhiều đầy tớ cũ; hiện nay như con hổ dữ hùng cứ ở Kí Châu; bộ hạ nhiều tay tài giỏi, có thể cho là anh hùng được chăng?
Tháo lại cười nói:
- Viên Thiệu ngoài mặt mạnh bạo, trong bụng nhút nhát, thích mưu mẹo mà không quyết đoán, làm việc lớn lại lo đến bản thân, thấy lợi nhỏ thì lại quên mình, không thể gọi là anh hùng được.
Huyền Đức lại nói:
- Có một người nổi tiếng trong tám kẻ tuấn kiệt, uy danh khắp cả chín châu, là Lưu Cảnh Thăng, có thể cho là anh hùng được chăng?
Tháo lại cười:
- Lưu Biểu có hư danh nhưng không có thực tài, không phải anh hùng.
Huyền Đức lại nói:
- Có một người, sức lực đương khoẻ, đứng đầu xứ Giang Đông, là Tôn Bá Phù, hẳn là anh hùng?
Tháo nói:
- Tôn Sách nhờ danh tiếng của bố, không phải anh hùng.
Huyền Đức nói:
- Lưu Quý Ngọc ở Ích Châu có phải là anh hùng không?
Tháo nói:
- Lưu Chương tuy là tôn thất nhưng chỉ như con chó giữ nhà, sao gọi là anh hùng được?
Huyền Đức lại nói:
- Như bọn Trương Tú, Trương Lỗ và Hàn Toại thì thế nào?
Tháo vỗ tay cười to:
- Lũ tiểu nhân nhung nhúc ấy thì nói làm gì?
Huyền Đức nói:
- Ngoài những người ấy ra, Bị thực không còn biết ai nữa.
Tháo nói:
- Anh hùng là người trong bụng có chí lớn, có mưu cao, có tài bao trùm được cả vũ trụ, có chí nuốt cả trời đất kia.
Huyền Đức mới hỏi:
- Ai có thể xứng đáng được như thế?
Tháo lấy tay trỏ vào Huyền Đức, rồi lại trỏ vào mình nói rằng:
- Anh hùng trong thiên hạ bây giờ chỉ có sứ quân và Tháo mà thôi.
Huyền Đức nghe nói giật nảy mình, bất giác thìa, đũa cầm ở tay rơi cả xuống đất. Đúng lúc ấy, cơn mưa sắp đến, có một tiếng sấm rền vang. Huyền Đức ung dung cúi xuống nhặt đũa và thìa, nói tảng rằng:
- Gớm thật! Tiếng sấm dữ quá!
Tháo cười hỏi rằng:
- Trượng phu cũng sợ sấm à?
Huyền Đức nói:
- Đức thánh ngày xưa gặp lúc sấm dữ gió to cũng đổi sắc mặt, sao tôi lại không sợ!
Huyền Đức đã che đậy được hết việc mình đánh rơi cả thìa đũa khi nghe Tháo gọi mình là anh hùng.
Tháo thấy thế không nghi ngờ gì Huyền Đức nữa.
Góc nhìn của Minh về chuyện “Tào Tháo luận anh hùng” dưới góc độ xây dựng thương hiệu cá nhân
Để nói về việc xây dựng thương hiệu cá nhân có nhiều ý kiến khác nhau – nhưng hãy lựa ra ý nào phù hợp nhất với bản thân mình, hay thậm chí có thể tự xây dựng theo một cách nào đó “khác biệt”.
Theo tôi việc xây dựng thương hiệu cá nhân bao gồm 6 yếu tố:
• Bạn tập trung vào điều gì.
• Giá trị hay câu chuyện của bạn là gì.
• Đâu là điểm mạnh của bạn.
• Cá tính của bạn là gì – phong cách.
• Đâu là đối tượng bạn muốn truyền tải, hướng đến.
• Cách thức và kế hoạch bạn thực hiện.
Trở lại bối cảnh “Tào Tháo luận anh hùng” – tôi bóc tách về 2 khía cạnh thương hiệu cá nhân của 2 nhân vật này để phân tích.
Thương hiệu cá nhân:
 Hướng tập trung:
- Tào Tháo: phát triển bản thân trở thành CEO – phát triển doanh nghiệp lên vị trí “ngôi sao” – số 1.
- Lưu Bị: thừa hưởng từ giá trị truyền thống gia đình, dòng dõi, phát triển bản thân trở thành người ngăn chặn sự đi xuống và tái lập giá trị của tập đoàn đang đứng trước nguy cơ phá sản.
 Giá trị và câu chuyện:
- Tào Tháo: xem trọng giá trị về năng lực, mượn “danh tiếng” của tập đoàn truyền thống để khai thác và thu hút nguồn lực. Liên tục mở rộng thị trường và nâng cao giá trị bản thân trong giới doanh nhân. Dùng kỷ trị.
- Lưu Bị: xem trọng giá trị về đạo đức, thu hút nhân lực dựa vào sự tín nhiệm. Xây dựng thương hiệu cá nhân dựa vào sự nhân đức. Dùng đức trị.
 Đâu là điểm mạnh:
- Tào Tháo: có năng lực quản trị, hiểu rõ các nguồn lực, khai thác đa dạng các nguồn lực xung quanh. Có tầm nhìn và sức tạo ảnh hưởng cao.
- Lưu Bị: năng lực quản trị hạn chế, nhưng lại phát huy được nguồn hiện tại, hiểu rõ những ưu khuyết điểm của bản thân. Có tầm nhìn nhưng sức tạo ảnh hưởng chưa cao.
 Cá tính – phong cách:
- Tào Tháo: tính cách quyền biến, linh động, không câu nệ nhưng quyết đoán và có phần tàn nhẫn.
- Lưu Bị: kiên định với hệ giá trị bản thân là “nhân đức”, tính linh động kém, thiếu quyết đoán nhưng lại giỏi thu phục nhân tâm.
 Đâu là đối tượng muốn truyền tải, hướng tới:
- Tào Tháo: có thể dùng nhiều “nhân tài” khác nhau, dùng luôn cả tiểu nhân, miễn là được việc. Đối tượng hướng đến rộng rãi.
- Lưu Bị: có khuynh hướng dùng người cùng chung “hệ giá trị”.
 Cách thức và kế hoạch thực hiện:
- Tào Tháo: nhanh chóng khai thác tất cả các nguồn lực, có kế hoạch rõ ràng và kiểm soát tốt việc thực thi.
- Lưu Bị: loay hoay do nguồn lực hạn chế, chỉ đối phó và các kế hoạch ngắn hạn để tồn tại.
Trở lại câu chuyện “luận anh hùng”.
Tào Tháo đưa ra câu hỏi cho Lưu Bị theo tôi mang ý nghĩa thăm dò và phần nào là “nắn gân” nhiều hơn là sự “công nhận” bởi những lý lẽ:
- Tào Tháo chứng kiến quá trình “phát triển” của Lưu Bị, nên phần nào cũng nắm được thực lực.
- Tào Tháo hỏi để đánh giá sự phân tích của Lưu Bị để có thêm góc nhìn về các “đối thủ” – thị phần, chủ yếu để thu thập thông tin khách quan.
- Sét đánh rơi đũa cũng chỉ là 1 phản ứng tự nhiên – không thể xem đó là thái độ “khiếp sợ” và rõ ràng Tào Tháo không tiêu diệt Lưu Bị ngay lúc đó.
- Nếu so sánh thực lực thì tại thời điểm đó Lưu Bị chưa xứng làm “đối thủ” – có thể là “tiềm năng” nhưng Tào Tháo tự tin rằng sẽ “khống chế được” vì Lưu Bị có tiến – Tào Tháo cũng tiến.
Đối với Lưu Bị:
- Việc bị tra hỏi cũng phần nào muốn che đậy “chí lớn” mong muốn làm đối thủ của Tào Tháo dù là bây giờ chưa thể (theo ý kiến cá nhân tôi thì thời đại ngày nay việc xem “đối thủ” đúng sẽ có sự chuẩn bị và tập trung cho chiến lược đúng; việc xem “đối thủ” sai thì đó chỉ là mong muốn chứ bản thân còn người ta có xem mình là đối thủ hay không là một chuyện khác; có chăng “phép màu” trong cạnh tranh hiện nay là tận dụng tốt công nghệ mới, mô hình kinh doanh thật tốt để “đánh úp” nhưng điều này cũng không dễ).
- Việc Lưu Bị đưa ra hàng loạt tên tuổi ngoài việc muốn che đậy sự truy hỏi trực tiếp của Tào Tháo về mình, thì cũng muốn đem ra để xem Tào Tháo trả lời ra sao; đó cũng là cách thu thập thông tin của Lưu Bị vậy.
- Cuối cùng hành động rớt đũa – cùng lúc sét đánh cũng là hợp lý hóa cho việc kết thúc câu chuyện.
Việc xây dựng thương hiệu cá nhân, cũng phần nào chính là năng lực lãnh đạo khi xây dựng doanh nghiệp. Bản thân chủ doanh nghiệp có năng lực tốt mới xây dựng được Tầm nhìn, Sứ mệnh và Giá trị cốt lõi của doanh nghiệp đó.
Không hiểu tầm nhìn – sứ mệnh – giá trị cốt lõi làm sao xây dựng thương hiệu cho doanh nghiệp.
Bản thân CEO phải thổi hồn vào thương hiệu, phải tự bản thân mình PR cho nó – Một ví dụ là Steve Jobs luôn tự mình thổi hồn cho sản phẩm – hàng triệu người bị thu hút mỗi khi Apple ra sản phẩm mới không chỉ là những tính năng mà còn bị hút hồn bởi cách trình diễn của steve Jobs đó sao.
Thương hiệu cá nhân là tính cách, phong cách, cá tính riêng – Giá trị cốt lõi đóng vai trò quan trọng trong thương hiệu doanh nghiệp, nó không phải là thứ “sao chép” hay nghe cho hay. Mà nó chính là những nguyên tắc nền tảng – tồn tại theo thời gian.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Dựa theo nội dung cuốn sách THE DIP - VÙNG TRŨNG của Seth Godin.

16 TUÝP NGƯỜI TRONG TỔ CHỨC

9 MÔ HÌNH CHIẾN LƯỢC CHO DOANH NGHIỆP - BÀI 3: MÔ HÌNH 3 - PHÂN TÍCH SWOT