PHÂN TÍCH SỰ THỰC DỤNG - LỰA CON ĐƯỜNG CÁ NHÂN, DOANH NGHIỆP TRONG BẪY TỒN TẠI HAY PHÁT TRIỂN
Một chủ đề sâu sắc: dùng hai nhân vật lịch sử Giả Hủ (賈詡) và Pháp Chính (法正) làm chuẩn mực để suy ngẫm về
“triết lý THỰC DỤNG” (kết quả > nguyên tắc). Dưới đây tôi phân tích
theo hệ thống: nguồn gốc – phong cách hành động – lập luận ủng hộ triết lý thực
dụng, ưu/khuyết trong thời hiện đại, thước đo đánh giá toàn diện và một phương
pháp thực tiễn để chọn con đường cá nhân hôm nay.
1) Ai là Giả Hủ và Pháp Chính — tóm tắt ngắn
- Giả
Hủ (Jia Xu, 賈詡):
mưu sĩ/quan lớn thời Hán mạt — Tam Quốc, từng phục vụ nhiều chính quyền (Đổng
Trác, Lý Thôi, Trương Tú, Tào Tháo, Tào Phi). Nổi bật ở chỗ tính toán thận
trọng, thích “đợi thời”, khuyên giữ lực lượng và lợi thế thay vì ham đánh
giáp. Wikipedia+1
- Pháp
Chính (Fa Zheng, 法正):
mưu sĩ chủ lực của Lưu Bị (Thục), xuất thân Tây Xuyên, được đánh giá là
mưu trí và quyết đoán, khuyên Lưu Bị xâm chiếm Ích Châu (Thục) và hành động
quyết liệt để nhanh chóng đạt mục tiêu chính trị – quân sự. Wikipedia+1
2) Phong cách “thực dụng” của hai người — khác
& giống
Điểm giống chung (thực dụng):
- Ưu
tiên kết quả thực tế (quốc gia, lợi thế, an toàn) hơn những lý tưởng
trừu tượng.
- Sẵn
sàng dùng mẹo, mưu kế, thủ đoạn chính trị khi cần — miễn là giúp đạt mục
tiêu.
- Nhìn
thời thế, thời điểm (timing) là yếu tố quyết định — không tôn thờ “quy tắc”
bất biến.
Khác biệt quan trọng:
- Giả
Hủ → kiểu “thực dụng bảo toàn, khôn ngoan, chậm rãi”:
thích giữ mạng, chọn phe hợp thời, khuyên né tránh rủi ro không cần thiết;
là người chơi chính trị dài hơi (serving nhiều chủ). Ví dụ: ông khuyên
Zhang Xiu và sau đó hợp tác với Tào làm tăng khả năng sống sót và quyền lực.
Wikipedia
- Pháp
Chính → kiểu “thực dụng quyết đoán, tấn công, đặt cược lớn”:
thấy cơ hội thì thúc đẩy hành động nhanh, chấp nhận rủi ro để chiếm lợi thế
chiến lược (ví dụ khuyên Lưu Bị nắm lấy Ích Châu). Hành động của ông mang
tính “kết quả tức thời, dứt khoát”. Wikipedia+1
3) Lập luận ủng hộ triết lý THỰC DỤNG (từ góc
nhìn chiến lược)
- Trong
thời loạn (như Tam Quốc), mục tiêu sống còn và tập trung nguồn lực
là tối thượng — triết lý thực dụng đảm bảo sinh tồn cho tập thể. Giả Hủ và
Pháp Chính đều cho thấy: nếu bỏ quá nhiều thời gian cho lý tưởng mà không
có quyền lực/nguồn lực, lý tưởng sẽ bị triệt tiêu. (Ví dụ: Giả Hủ khuyên
né các cuộc tấn công vô vọng; Pháp Chính thúc giục chiếm lãnh thổ giàu có
kịp thời để xây lực lượng.) Wikipedia+1
- Realpolitik:
trong tương tác giữa các lực lượng cạnh tranh, kết quả đo được
(lãnh địa, binh lực, tài nguyên, liên minh) là chỉ số duy nhất đảm bảo khả
năng thực thi chính sách lâu dài — vì vậy ưu tiên kết quả là hợp lý khi mục
tiêu là tồn tại và xây dựng cơ sở quyền lực.
4) Trong thời đại ngày nay — ưu & khuyết của
triết lý thực dụng
Ưu điểm
- Tốc
độ & hiệu quả: ra quyết định nhanh trong khủng hoảng.
- Tập
trung nguồn lực: dễ đạt mục tiêu cụ thể (doanh thu, thị phần,
an ninh, …).
- Thích
ứng: linh hoạt với thay đổi môi trường, tận dụng cơ hội.
Khuyết điểm
- Rủi
ro đạo đức & pháp lý: nếu “kết quả” được đòi hỏi
bằng mọi giá, dễ dẫn đến vi phạm pháp luật/đạo đức.
- Suy
yếu niềm tin dài hạn: nếu mọi bên thấy bạn chỉ theo lợi
ích, quan hệ xã hội và tín nhiệm dễ bị phá hủy.
- Chi
phí bên ngoài & bền vững: thắng lợi ngắn hạn nhưng
để lại bất ổn (phản kháng, khủng hoảng đạo đức, khủng hoảng uy tín).
- Short-termism:
đánh đổi tương lai để lấy thành quả hiện tại — nguy cơ làm cạn kiệt nguồn
lực.
5) Để đánh giá toàn diện: thước đo (kết hợp định
lượng & định tính)
Đề xuất bộ chỉ số (multi-criteria) để đánh giá chiến lược
“thực dụng”:
A. Mục tiêu ngắn hạn (định lượng)
- Tỷ
lệ hoàn thành mục tiêu (%)
- Tăng/giảm
tài nguyên (tài chính, binh lực, người dùng…)
- ROI
/ chi phí-lợi ích trong X tháng
B. Ổn định & bền vững (định lượng + định
tính)
- Tốc
độ phục hồi sau sốc (recovery time)
- Mức
độ duy trì lợi thế sau 1–3 chu kỳ (survival index)
- Độ
chính danh / chấp nhận xã hội (survey, net promoter, uy tín)
C. Chi phí đạo đức & pháp lý (định tính → cố
gắng lượng hóa bằng chỉ số rủi ro)
- Rủi
ro kiện tụng, rủi ro mất thương hiệu, rủi ro mất nhân tài
D. Mức độ hòa hợp với giá trị tổ chức/cá nhân
- Tỉ
lệ “vi phạm giới hạn đạo đức đã cam kết” (ở tổ chức: % trường hợp)
Một điểm số tổng hợp có thể là:
Score = w1*ShortTermSuccess + w2*Sustainability - w3*EthicalRisk +
w4*Legitimacy,
trong đó w1..w4 là hệ số do bạn đặt tùy chiến lược/giá trị.
6) Lựa chọn con đường cá nhân — phương pháp thực
tiễn (7 bước)
Đây là khuôn khổ để quyết định bạn theo THỰC DỤNG hay
NGUYÊN TẮC (hoặc kết hợp):
1. Xác định
mục tiêu cốt lõi và thời-hạn: (sinh tồn? thịnh vượng? di sản?)
— viết rõ, có con số nếu được.
2. Đánh
giá ngưỡng sinh tồn (existential threshold): nếu không đạt điều A
thì tổ chức/cá nhân sẽ sụp? Khi đó “thực dụng” được ưu tiên.
3. Liệt kê
hành động khả dĩ và kết quả kỳ vọng + rủi ro (scenarios).
4. Cân nhắc
giá trị/giới hạn cá nhân (red lines đạo đức) — những việc không thể
làm dù hiệu quả cao.
5. Tính
toán đa tiêu chí (sử dụng mẫu thang điểm ở §5), đặt trọng số phù
hợp mục tiêu.
6. Thử
nghiệm nhỏ (pilot): chạy 1 phiên bản giới hạn để quan sát tác động
đến KPI và tới niềm tin/tinh thần.
7. Quy tắc
rút lui & minh bạch: thiết lập điều kiện dừng/kết thúc và chuẩn
bị giải trình trước các bên liên quan.
Ghi chú: Cách đây nhiều năm tôi có
tham gia buổi Talk show chủ đề “Đợi đại bang hay chấp nhận làm chim sẻ” – ý là
con người đứng trước việc mục tiêu phát triển lâu dài để thành đại bàng và mục
tiêu trước mắt là sự tồn tại trong vai trò chim sẻ.
Có 1 cái bẫy ở đây chính là chúng ta tự triệt buộc giữa đại
bàng và chim sẻ chỉ lựa chọn 1 -> điều này dẫn đến khó khăn cho bản thân hay
doanh nghiệp phát triển. Chúng ta nên mang một tinh thần suy nghĩ MỞ RỘNG – trước
tiên phải xuất phát từ hoàn cảnh thực tế - mục tiêu ngắn hạn (thường lấy ngắn
nuôi dài), mục tiêu dài hạn (không để sa lầy vào việc mãi giậm chân tại chỗ là
TỒN TẠI – nếu không việc mục tiêu ngắn hạn của chúng ta chưa chính xác) – BƯỚC
CHUYỂN tức là từ việc tồn tại sang trạng thái khác là phát triển. Vấn đề cuối cùng
không để LÝ THUYẾT phải làm rõ HOW TO … việc How to phải được xác định nhưng không
có nghĩa là nó chính xác ngay từ đầu mà chỉ là việc phác thảo rõ nhất có thể
trong giai đoạn này, song song đó là EXECUTE phải có sự HIỆU CHỈNH dòm ngó MỤC
TIÊU nữa.
PLAN – DO – CHECK – ACT đều quan trọng nhưng nếu chỉ lựa chọn
1 thì bạn chọn cái nào? – bài sau phân tích nhé.
Nhận xét
Đăng nhận xét